[Lá Thư Tháng Năm] Muôn Lối Từ Bi, Nỗi Niềm Rất Thật- Trong màu đỏ phượng vĩ gọi hè và tiếng ve kêu

Chào các bạn. Bắt đầu bằng kỳ nghỉ quen thuộc cùng dịp lễ lạt ấn tượng 50 năm mới có, lần này tháng Năm lại tới với tất cả chúng ta như lời mời *giữ gìn không gian* (Sài Gòn) khi *đứa trẻ bước ra từ ngôi nhà đổ vỡ* (Đà Nẵng) và đang lúc ai đó tiếp tục học cách *chịu đựng, ôm ấp và chuyển hoá những khiếm khuyết, thiếu sót, sai lầm của chính bản thân mình* (Hà Nội).

Các chủ đề được bầu chọn công khai nảy sinh trên cái nền của cuộc sống đương đại với nhịp điệu gấp gáp và tiếng ồn ào lưu cữu, vô hình trung, khiến việc tĩnh lặng, ngưng dừng, lắng nghe mà không hề sửa chữa, rị mọ chút chi gì sất trở nên sát gần với cảnh báo, hiểm nguy. Thời gian trôi qua và chúng ta liên tục bị áp lực phải đưa ra, thể hiện; dù đó là câu trả lời, nội dung, ý kiến, phản ứng. Nhanh chóng, quá nhiều đến mức *giữ gìn không gian* khác chi một hành động hết sức cấp tiến, bởi nó mang nghĩa là hiện diện hoàn toàn với ai đó hoặc thậm chí với chính mình mà không phán xét, ngắt quãng hoặc thôi thúc giải quyết.

Do vậy, trực tính định hình rờ rỡ *đứa trẻ bước ra từ ngôi nhà đổ vỡ* thật giống sự trỏ thẳng về nỗi niềm tổn thương đích thực. Đòi buộc thái độ trung thực, sự tin tưởng và lòng can đảm, nó chứa đầy việc chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc và trải nghiệm uyên áo nhất của bản thân theo cách vừa muốn bảo vệ lòng tự trọng hoặc phẩm giá, đồng thời mở ra cho chính mình khả năng bị tổn thương về mặt cảm xúc nhưng cũng sẵn sàng cho phép kết nối kèm trạng thái thân mật sâu sắc hơn.

Chúng ta đang sống trong thời đại mà sự kết nối tăng lên nhưng sự cô đơn cũng lớn lên thách thức, một phần do việc ưu tiên mạng xã hội hơn giao tiếp trực tiếp và ít dám chia sẻ những điều đích thực ý nghĩa. Nhằm giảm bớt cô đơn, đặc biệt mỗi lúc căng thẳng, điều quan trọng là nhận thức được rằng những khó khăn riêng có của chính mình là một phần chung của trải nghiệm con người và cởi mở hơn về những nỗi đau đó, bao gồm *những khiếm khuyết, sai sót bấy lâu ước ao tống khứ, phụ rẫy*.

Lần hồi quen việc giả vờ nghe điện thoại khi đi bộ trên phố để không phải giao tiếp bằng mắt với người khác. Thêm vào mức độ khó chịu vi tế đó là kỳ vọng phải giải quyết những thực tế đau đớn về cả quá khứ và hiện tại, và không có gì ngạc nhiên khi chúng ta muốn chóng vánh rửa tay sạch sẽ khỏi toàn bộ thực trạng nhiễu nhương, lộn xộn ấy. Tuy nhiên, không gian im lặng thiêng liêng này, giao tiếp bằng mắt, tranh luận tôn trọng chính là nơi bắt đầu cuộc trò chuyện cần thiết về bất bình đẳng xã hội, pháp lý, và nỗi niềm bất an nội tâm tràn ngập, thấm đẫm.

Y hẹn lại lên, mong được luận bàn, đổi trao hỉ hả cùng tất cả các bạn trong sắc màu phượng vĩ đỏ rực và tiếng ve kêu lưu luyến, thổn thức kỷ niệm sách vở, trường lớp.

– TP. HCM: sáng Chủ nhật, 4.5 (9g-12g)

– Hà Nội: sáng Chủ nhật, 11.5 (9g-12g)

– Đà Nẵng: tối Chủ nhật, 25.5 (18g-21g).–

Leave a Comment