Lời cảm ơn của bạn Thảo Ly đến thầy sau khi tham gia chuyên đề Vô cảm: Bản Ngã và Tha Nhân tại Đà Nẵng vào tuần vừa rồi:
“Có bao giờ bạn cảm thấy cuộc đời này thật nhạt nhẽo? Có bao giờ bạn cảm thấy mình mất đi khả năng cười hay vui trước một sự việc sự vật nào đó mà vốn dĩ với người bình thường khác thì đó chính là niềm vui ?
Đã có lần khi tôi cùng mẹ tôi xem 1 bộ phim hài, nhìn mẹ cười thật sảng khoái. Nhưng thực sự lúc đó tôi đã không cảm thấy nó vui như chính nó đang là.. Thầm nghĩ “ phim này có gì vui đâu mà mẹ mình cười khoan khoái đến vậy nhỉ?”. Khoảng thời gian ấy thực sự khó khăn cho việc tôi giải thích được cảm xúc của mình.Đó chính là lúc tôi mới từ Sing về VN, thay đổi môi trường làm việc, tôi như mù mờ về công việc của mình. Tự hỏi bản thân “ Mình thích công việc như thế nào? Công việc nào phù hợp với mình? Giá trị công việc nào mình đề cao? “. Buâng khuâng với hàng tá câu hỏi trong đầu nhưng tôi vẫn lựa chọn công việc cùng ngành với công việc tôi đã làm trước đó để nuôi sống bản thân như bao người khác.
Nhưng công việc đó có lẽ vẫn chưa phù hợp với hay do sự rối rắm trong lòng nên tôi quyết định từ bỏ và tiếp tục 1 công việc khác. Công việc mới, môi trường mới, sếp là người thấu hiểu nhân viên, đồng nghiệp hòa đồng nhưng cảm giác tôi vẫn khó chịu với nó.Mỗi lần làm việc gì đó dù là nhỏ thì tôi vẫn cảm thấy sự khó chịu trong lòng. Luôn muốn mình hoàn thành công việc nhanh nhất có thể và nhiều nhất có thể. “ Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?” Sự thiếu kiên nhẫn? Sự rối rắm trong lòng hay do nó vẫn chưa đạt đúng những giá trị mà tôi mong đợi? Lần này tôi quyết định nghỉ việc và sẽ chưa bắt đầu công việc mới nếu vẫn chưa tìm được câu trả lời cho chính mình.
Có lẽ sự rối rắm dẫn đường tôi đến tham gia lớp học tâm lý ở Đà Nẵng. Dần dần bản thân tôi ổn hơn, “ cuộn len lòng” dần dần được gỡ rối. Bản thân ổn. Công việc mới dần ổn. Quan hệ với mọi người vì thế cũng tốt lên. Cảm xúc hài hòa với bản thân. Và hơn nữa là cách đây 1 tuần tôi đã giải mã được trạng thái không cảm xúc của mình cách đây 1 năm. Đó là VÔ CẢM- trạng thái mà ai cũng từng ít nhất trải qua 1 lần.
Nhận diện cũng như nhận thức được cảm xúc của mình lúc đó như thế nào là điều may mắn nhất mà ít người có thể làm được. Nó giúp cho tôi không bị lún sâu vào cái hố “ cảm xúc trầm cảm”. Tôi nhận ra cái cách mà tôi luôn cảm thấy khó chịu với những điều không xảy ra như ý muốn hay ai đó làm phiền tôi. Nhưng tôi có “ độ lùi”, tức là tôi có thể nghỉ việc 1 cách không do dự vì không phải lo những thứ như tiền thuê trọ hay lo trợ cấp cho ba mẹ mình. Thêm vào đó là tôi có gia đình, người luôn đưa ra ý kiến góp ý và ủng hộ quyết định của tôi. Điều đó 1 lần nữa làm tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình CÓ GIA ĐÌNH.
Sau mỗi buổi học, tôi luôn cảm thấy mình như ngộ ra điều gì đó. Trong lòng luôn thầm cảm ơn thầy vì tất cả những tâm huyết mà thầy dành cho lớp. Cũng như cảm ơn những bạn hỗ trợ thầy, để chúng tôi có được những buổi học tuyệt vời như thế này.”